I – Dẫn Nhập
Sói Già Và Ba Chú Heo Con
Ngày xưa, ở một khu rừng
nọ, có ba chú heo con sống quây quần vui vẻ trong một ngôi nhà nhỏ bên cạnh
dòng sông.
Năm ấy nước sông dâng cao hơn mọi năm, căn nhà cũ của ba chú heo bị
ngập nước lâu ngày nên sụp đổ. Chú heo anh cả bèn nói với 2 em của mình rằng :
- Hai em ạ! chúng ta đều đã lớn, không thể cứ sống chung với nhau trong một
ngôi nhà mãi được, chúng ta phải xây dựng cho mình một căn nhà và cuộc sống
riêng.
Hai em hãy tìm vật liệu ưng ý mà dựng nhà, làm cho chắc vào, Lão Sói độc
ác sẽ không để yên chúng ta đâu! Chú heo thứ 2 vốn lười biếng, ham ăn nên sẵn
những cây Lau Sậy mọc gần bờ sông, Heo ta mang về dựng cho mình một túp lều.
Căn nhà chỉ dựng xong trong vòng 2 ngày.
Buổi tối nằm trên ổ rơm lót giữa lều
ngửa mặt hít mùi Lau sậy tươi thơm phức, mút cây cà rem sô-cô-la chú ta lấy làm
khoái lắm! Chú heo út thì cẩn thận hơn, chú vào rừng tìm những cành cây khô và
bẻ những nhánh Thông để làm sườn nhà. Chú nhặt những miếng ván mục từ căn nhà
cũ làm vách, cửa thì ghép bằng những cành lá đủ loại.
Phải mất 5 ngày chú heo
út mới làm xong căn nhà của mình. Căn nhà của chú heo út trông xinh xắn và có vẻ
chắc chắn với mái nhà lợp bằng những cành lá Thông thơm nức mùi nhựa non.
Chú
heo cả chăm chỉ và cẩn thận hơn cả, chú hì hục móc đất từ bờ sông lên đóng
khuôn, phơi khô làm gạch, làm ngói. Chú lại vào tận rừng sâu tìm những thân cây
to bị mưa bão làm gãy mang về làm sườn nhà, mái nhà lợp ngói xếp chặt vào nhau,
mưa to đến mấy cũng không thấm nước được.
Mất gần tháng trời căn nhà mới hoàn tất.
Mùa Đông đã đến, Lão Sói hung ác mấy ngày rồi chưa có gì bỏ vào bụng. Lão nhớ tới
ba anh em nhà heo sống ở bìa rừng, thịt các chú heo non thì ngon phải biết!
Lão
lần ra ven rừng, tới căn nhà cạnh bờ sông của chú heo thứ 2:
- Mở cửa cho ta
nào, bé heo ơi! Ngoài trời lạnh lắm, cho ta vào sưởi ấm một tí nào, bé cưng!
Chú heo con nhìn qua khe hở vách nhà thấy một khuôn mặt dữ tợn với 2 cái tai
dài, những cái răng nhọn, thè cái lưỡi đỏ lòm ghê gớm:
- Không không! Tôi không
mở cửa đâu! Ông đi nơi khác đi!
- Mở cửa ngay, không thì ta sẽ cho mi một trận!
Nhanh lên nào con heo ngu ngốc kia!
Lão Sói dữ tợn gầm lên, chú heo con sợ hãi
cố ép chặt thân hình giữ lấy cánh cửa Lau Sậy, nhưng chỉ với một hơi thổi mạnh
của Sói, những cành Lau sậy đã rụng tơi tả và chẳng mấy chốc căn nhà đã bị thổi
tung!
Chú heo con vội vã lao như bay về phía căn nhà của chú heo út ở gần đó:
-
Út ơi! út ơi! mở cửa cho anh vào với, nhanh lên nào, Lão Sói độc ác đang đuổi
anh nè!
Chú heo thứ 2 vừa vào nhà, chú heo út nhanh nhẹn đóng cửa lại:
- Anh
yên tâm đi, vào nhà em rồi thì Sói chẳng làm gì được anh em mình đâu!
Sói bị đứng
ngoài trời lạnh lẽo, mắt long lên sòng sọc vì tức:
- Mấy con heo nhãi ranh kia,
mở cửa ngay cho ta vào, bằng không thì đừng có trách nhé!
- Không đâu ông Sói
ơi! Chúng tôi chẳng mở cửa cho ông đâu!
Lần này, Lão Sói già thổi thật mạnh vào
căn nhà của chú heo út, một lần, hai lần, tới lần thứ ba thì căn nhà rung rinh
mạnh rồi đổ ụp xuống.
Hai chú heo con phóng như bay trên con đường dẫn tới nhà
anh cả trong lúc Sói còn đang bị vướng trong đống cành cây gỗ mục.
- Anh ơi!
Anh ơi! Cứu chúng em với, Sói ăn thịt chúng em mất!
Heo cả mở cánh cửa đón 2 em
vào nhà. Trong nhà có bàn ghế và cả một lò sưởi ấm áp tỏa hơi nóng, lửa cháy đỏ
rực.
- Hai em nghỉ đi cho khoẻ, để anh tính cho, Lão Sói sẽ chẳng làm gì được
đâu!
Lão Sói chạy rượt hai chú heo con về tới nhà heo cả thì mệt bở hơi tai, thở
hổn hển, lưỡi thè dài cả ra ngoài:
- Mở... mở cửa! ... mở cửa cho ta, lũ heo
ngu ngốc kia!
- Còn lâu! Chúng tôi không đời nào mở cửa cho ông đâu!
- Ta mà
vào được thì cả 3 đứa chúng mày ta nuốt tất!
Lão gầm lên hung tợn rồi dùng hết
sức mình tông vào cánh cửa. Cả thân hình của lão bị bật tung trở lại, đau ê ẩm
mà cánh cửa thì trơ trơ. Lão nhào đến dùng những móng vuốt nhọn cào cấu lên lớp
cửa gỗ, nhưng chẳng ăn thua gì, móng vuốt bị gãy, tay chân rướm máu mà căn nhà
vẫn y nguyên!
Sau một hồi điên cuồng tấn công chung quanh, Lão chợt nảy ra một
ý:
- Ta leo vào nhà bằng lối ống khói thì bọn chúng không biết được! Vào nhà rồi
ta sẽ ăn thịt cả 3 đứa, lại chiếm luôn căn nhà làm chỗ ở thật là một công đôi
chuyện!
Sói ta nghĩ thầm, rồi thận trọng leo lên cây Sồi cạnh nhà, Sói từ từ bò
lên mái nhà, tiến dần tới ống khói lò sưởi. Ở trong nhà, qua một cánh cửa nhỏ ở
vách tường, chú heo cả đã nhìn thấy tất cả. Chú thì thầm gọi 2 em tới, cả 3 đặt
lên bếp một cái nồi thật to, đổ đầy nước, vừa cố sức đẩy thật nhiều củi to vào
bếp lò đang đỏ rực, vừa quạt cho lửa càng cháy mạnh lên. Chẳng mấy chốc nồi nước
đã bắt đầu sôi.
Lão Sói hung ác đang cố hết sức nhẹ nhàng tuột dần xuống ống
khói lò sưởi, hơi nóng bốc lên cùng với khói làm mắt Sói cay xè, lão tuột tay
té ngay vào nồi nước đang sôi ùng ục trên bếp. Thế là xong đời Sói già hung ác!
Hai chú heo em đã nhận ra: vì làm biếng mà suýt chút nữa đã làm hại chính mình,
2 chú ở chung với anh cả chờ qua mùa Đông để học cách xây nhà.
Khi mùa Xuân tới
cả 2 chú heo em cùng dựng cho mình một căn nhà cũng chắc chắn như căn nhà của
anh cả ở gần nơi đó. Từ đó ba anh em sống yên ổn vui vẻ, nếu hôm nay vẫn chưa dọn
đi thì có lẽ là 3 chú heo con vẫn còn đang sống ở đó đấy!
II – Nội Dung
1. “Cần”
là gì?
“Cần” là chuyên cần, chăm chỉ, siêng năng. Một người chuyên cần là người
siêng năng, ham làm việc và làm đến nơi đến chốn.
Thí dụ: Một thiếu nhi chuyên
cần là người học giáo lý đầy đủ khi đến lớp, bài vở ghi chép cẩn thận, tham dự
thánh lễ đầy đủ, cầu nguyện mỗi ngày, thường xuyên lãnh nhận các Bí tích…
Trái
với chuyên cần là lười biếng.
Người lười biếng là người thích ở không, ngại
làm, sợ khó nhọc nhất là trong việc đạo đức, việc bổn phận.
Người lười biếng là
người ơ hờ, trễ nãi, lừng khừng, không thiết tha với công việc.
Người lười biếng
là người làm cẩu thả, làm cho qua chuyện, không đến nơi đến chốn. Thí dụ: Một
thiếu nhi lười biếng là người đến lớp không thuộc bài, không làm bài tập về
nhà, bỏ tham dự thánh lễ, bỏ đọc kinh cầu nguyện…
2. Giá trị của lao động
a.
Lao động là gì?
Lao động là việc làm có ý thức của con người nhằm làm chủ thiên
nhiên tức là cải biến thiên nhiên, nhằm nuôi sống bản thân, đồng thời tạo ra những
giá trị tinh thần hay vật chất cho xã hội. Lao động là điểm khác nhau cơ bản giữa
người và động vật: loài vật không biết lao động mà chỉ hoạt động theo bản năng,
hoặc được huấn luyện như con ong kiếm mật, con trâu kéo cày…
Có 2 loại lao động
chính: lao động chân tay và lao động trí óc.
Cả 2 loại lao động trên đều cần
thiết cho xã hội, kết hợp chặt chẽ với nhau để sản xuất ra của cải ngày càng
nhiều, càng nhanh, càng tốt cho xã hội.
Ngoài ra còn có lao động nghệ thuật như
ca vũ, hội họa, điện ảnh…cũng rất cần thiết cho xã hội vì có tác động cổ võ, động
viên.
b. Tại sao phải lao động?
Mỗi người khi sinh ra đều có nghĩa vụ lao động.
Thật vậy, trừ những người tàn tật, già cả, bệnh
hoạn thì tất cả mọi người trong xã hội đều có nghĩa vụ lao động.
Giá trị nhân bản
của lao động Ca dao tục ngữ nói:
“Tay làm hàm nhai”
“Có làm thì mới có ăn
Không
dưng ai dễ đem phần đến cho”
Như vậy, mọi hình thức lao động từ buôn bán, sản
xuất, trồng trọt, xây dựng (lao động chân tay)… cho đến việc học tập, nghiên cứu
(lao động trí óc) của con người đều nhằm mục đích mưu sinh.
Dần dần, theo sự
phát triển của xã hội, con người đã nâng giá trị của lao động lên tầm cao mới,
không chỉ dừng lại ở mục đích mưu sinh mà còn nhằm làm tốt hơn, làm đẹp hơn.
Lao động từ đó trở nên có nghệ thuật, có kỹ thuật hơn rồi tiến tới lao động có
tính cách khoa học tiên tiến như hiện nay.
Do đó, giá trị nhân bản của lao động
nằm ở 2 mục đích: mục đích sinh tồn và mục đích văn hóa.
Xét về phương diện cá
nhân, lao động giúp cho con người, nhất là người thanh thiếu niên trưởng thành
hơn về quan điểm của mình và rèn luyện nhiều đức tính tốt.
Xét về phương diện tập
thể, lao động tạo điều kiện xây dựng xã hội ấm no, tốt đẹp hơn. Giá trị siêu
nhiên của lao động Nhiều người cho rằng lao động là hậu quả và hình phạt của tội
lỗi và kết luận nếu không phạm tội thì con người đã không phải lao động.
Quan
niệm sai lầm này cần phải được loại bỏ.
Sáng Thế Ký đã ghi lại: “
Đức Chúa là
Thiên Chúa đem con người đặt vào vườn Êđen để cày cấy và canh giữ đất đai” (St
2, 15). Như vậy, trước khi con người phạm tội Thiên Chúa đã muốn con người lao
động để tiếp nối công trình sáng tạo của Ngài.
Thực ra cái mà tội lỗi đem lại
không phải là lao động, nhưng là tính chất cực nhọc vất vả của nó: “
ngươi sẽ phải
cực nhọc mọi ngày trong đời ngươi, mới kiếm được miếng ăn từ đất mà ra. Đất đai
sẽ trổ sinh gai góc cho ngươi, ngươi sẽ ăn cỏ ngoài đồng. Ngươi sẽ phải đổ mồ
hôi trán mới có bánh ăn”. (St 3, 17-19) Qua lao động, dù là lao động tay chân,
hay lao động trí óc, con người được kêu gọi cộng tác với Thiên Chúa để cải tạo
thế giới.
Để giải thích quan niệm trên, E. Krebs đã viết: “
Gia-Vê Thiên Chúa,
sau khi dựng nên loài người đã nghỉ ngơi ngày thứ bảy để giao phó cho họ tiếp tục
thực hiện chương trình sáng tạo của Ngài đã có tự đời đời”.
Nói như thế vẫn
chưa đủ, tuy Thiên Chúa nghỉ ngơi, nhưng Người vẫn hoạt động và quan phòng tất
cả những công trình tay Người tác tạo.
Được dựng nên theo hình ảnh Thiên Chúa,
mỗi người chúng ta cũng mang đặc tính hoạt động như Người. Giá trị cứu độ của
lao động Trong lao động, chúng ta được liên kết với sức mạnh sáng tạo của Thiên
Chúa đến nỗi chúng ta không còn là dụng cụ, nhưng là sức hoạt động của Thiên
Chúa nối dài. Đừng lầm tưởng là nhận định đó chỉ thể hiện trong những công tác
lớn lao mà thôi, song trái lại, nó thể hiện trong bất kỳ công việc nào dù là những
công việc bé nhỏ, đơn sơ nhất.
Qua lao động, chúng ta góp phần cứu rỗi chính
chúng ta và toàn thế giới. Vì khi lao động ta cầu nguyện, liên kết với Chúa để
việc ta làm được nâng đỡ bởi sức mạnh sáng tạo của Thiên Chúa. Nhờ lao động, ta
có khả năng tin tưởng, yêu mến nhiều hơn, phát triển tài năng Chúa ban (nén bạc
Chúa trao) để sinh ích lợi cho nhiều người.
3. Tác hại của thói lười biếng
Liên
hệ câu chuyện dẫn nhập. “Nhàn cư vi bất thiện”. Lười biếng dễ đưa ta đến những
thói xấu như lừa gạt, trộm cắp…
Kẻ lười biếng không có cái ăn, sẽ trở thành kẻ
ăn bám xã hội, hoặc trở thành kẻ trộm cắp, bị mọi người khinh chê.
Xét về mặt
siêu nhiên, kẻ làm biếng từ chối lao động, tức là từ chối cộng tác vào công
trình sáng tạo của Thiên Chúa.
Kẻ lười biếng bê trễ việc tham dự thánh lễ, rèn
luyện các nhân đức, bỏ cầu nguyện… sẽ ngày càng xa cách Chúa hơn.
4. Lời kết
Làm việc là quy luật chung trong trời đất. “Chim có cánh để bay, người có tay để
làm”, “có sức người sỏi đá cũng thành cơm”. Có chuyên cần làm việc thì các tài
năng Chúa ban (nén vàng) mới có cơ hội phát triển.
III – Liên Hệ Lời Chúa
“Hỡi
người biếng nhác, ngươi còn nằm đó tới bao giờ ? Chừng nào ngươi mới ngủ dậy ?
Ngủ một chút, chợp mắt một chút, khoanh tay nằm một chút, là cái nghèo sẽ đến
như tên du thủ du thực, cảnh bần cùng sẽ đột nhập như người có vũ trang.” (Châm
ngôn 6, 9-11)
IV – Luyện Tập
Chăm chú nghe giảng bài, học bài và làm bài đầy đủ.
Siêng năng tham dự thánh lễ và thực hiện các việc đạo đức hằng ngày.
BTVN: chép
và tập bài hát Nén Vàng Chúa Trao Chúa trao cho ta, người một nén vàng, người
hai nén vàng, người ba nén vàng. Đừng chôn xuống đất, đừng cất rồi quên, mà đem
sinh lãi, gấp hai ba lần.
Đã có 0 lượt ý kiến nhận xét
Đăng nhận xét