Một nhà nọ trong làng tổ chức đám cưới. Người đến dự đám cưới rất đông. Ông hàng xóm gọi bác làm công đến và bảo:
II – Nội Dung
1. Nhân bản là gì?
“Nhân bản” là từ ngữ rất thông dụng, nhưng rất khó để hiểu tường tận, vì thế ta có thể tạm hiểu: “Nhân” là người. “Bản” là gốc, là cơ sở, là nền tảng…
Như vậy, có thể hiểu nhân bản là cái gốc của con người, cái cơ sở, nền tảng của con người, cái làm nên con người và phân biệt con người với các động vật khác. Nếu hiểu sâu xa hơn thì nhân bản là thái độ sống, thái độ nhìn đời, thái độ cư xử của một con người.
2. Mục tiêu của Giáo Dục Nhân Bản
Nếu nhân bản là cái gốc của con người, thì giáo dục nhân bản là giáo dục để một người hiểu biết bản tính của mình là người, chứ không phải cây tre, cái ghế… Nếu nhân bản là thái độ sống, thái độ nhìn đời, thái độ cư xử của một người, thì giáo dục nhân bản là giáo dục một bản tính người có thái độ sống, thái độ nhìn đời, thái độ cư xử “hợp qui tắc” như mọi người thừa nhận.
Tóm lại, mục tiêu của Giáo Dục Nhân Bản là giúp con người đạt “trưởng thành nhân bản”. Sự “trưởng thành nhân bản” có thể nhận thấy được từ bên ngoài qua: tác phong tốt đẹp, suy nghĩ chín chắn, khôn ngoan, ý chí tự chủ, tâm tính quân bình, cư xử hài hòa, vị tha…
3. Tầm quan trọng của Giáo Dục Nhân Bản
Một em bé mới sinh ra, nó chưa biết mình là người. Nhưng nó lớn trong một nhân cách gia đình: cha mẹ tốt, anh chị em tốt, ông bà tốt thì đứa bé sẽ dễ thừa hưởng những cái tốt. Em bé cũng lớn lên trong một nhân cách xã hội: bạn bè, lối xóm, môi trường xung quanh… tốt hay xấu đều ảnh hưởng trên đứa bé. Chúng ta đã nghe nói đến nhiều trường hợp những đứa trẻ bị bỏ rơi trong rừng từ khi mới sinh. Khi những trẻ đó lớn lên không biết nói tiếng người, thậm chí là không đi mà bò bằng tứ chi như thú rừng, mang nhiều tập tính của thú rừng…
Như vậy, rõ ràng không phải ai khi sinh ra cũng đều là “người” cả, mà phải được thừa hưởng một nền giáo dục, được rèn luyện để trở nên “người” như bao “người” xung quanh. Nền giáo dục đó chính là Giáo Dục Nhân Bản. Ở trường học, điều đầu tiên, khi đón nhận trẻ, người ta phải ý thức ngay rằng, “Tiên học lễ, hậu học văn”. Nhờ Giáo Dục Nhân Bản, qua việc tập luyện các đức tính tự nhiên, con người mới đạt “trưởng thành nhân bản” để xứng đáng là “người” hơn. (Nên biết, không có lý lẽ nào giải thích được một cách thỏa đáng tại sao phải tuân thủ những “quy tắc” này thì mới là “người”. Nhưng những quy tắc này được nhiều “người” qua nhiều thế hệ công nhận, xây dựng và phát triển cho phù hợp với từng thời, vì thế những người không tuân thủ những quy tắc này không được công nhận là “người” như trong câu chuyện dẫn nhập vậy.
Người ta vẫn nói “đạo” là “đường” nhưng cái gì là “đường”? Chẳng có chi là “đường” hết, người ta đi riết thì nó thành đường thôi!) Sự “trưởng thành nhân bản” còn là nền tảng để xây dựng sự trưởng thành của người Ki Tô hữu, qua việc luyện tập các nhân đức Ki Tô giáo. Nhờ đó, họ sẽ đạt mức độ “trưởng thành Ki Tô hữu”, được hoàn hảo, thánh thiện, trở nên giống Chúa Ki Tô, xứng đáng chức vị là con Chúa.
4. Lời kết
Giáo dục nhân bản rất quan trọng và cần thiết cho con người, để xứng đáng là “người”, là “người Ki Tô hữu”, là con cái Chúa. Giáo Dục Nhân Bản nhằm hướng đến “con người trưởng thành” theo một khuôn mẫu lý tưởng, đó là Chúa Giê Su – “siêu người mẫu” của chúng ta.
III – Liên Hệ Lời Chúa
“Ngoài ra, thưa anh em, những gì là chân thật, cao quý, những gì là chính trực tinh tuyền, những gì là đáng mến và đem lại danh thơm tiếng tốt, những gì là đức hạnh, đáng khen, thì xin anh em hãy để ý.” (Thư của thánh Philipphe chương 4 câu 8)
IV – Luyện Tập
Biết ngưỡng mộ khi thấy người khác làm điều tốt. BTVN: Tìm một vài điểm khác nhau giữa con người và loài vật.
Trích dẫn từ:
http://giesulove.net/diendan/thao-luan-ve-phong-trao/338-giao-duc-nhan-ban.html
Đã có 0 lượt ý kiến nhận xét
Đăng nhận xét