I – Dẫn Nhập
Một Con Người Liêm
Khiết
- Mạc Đĩnh Chi là người rất liêm khiết, thẳng thắn, giàu sang phú quý đối
với ông không có ý nghĩa gì, cho nên được người đời ca tụng.
Một lần, vào năm
1323, vua Trần Minh Tông cho gọi viên quan nội thị đến nói nhỏ:
- Nghe nói các
quan và dân chúng đều biết Mạc Trạng Nguyên là người liêm khiết, thẳng thắn lắm.
Trẫm định thử xem có đúng như thế chăng? Nói đoạn, vua Minh Tông lấy 10 quan tiền
đặt vào tay viên quan nội thị, rồi ghé sát tai thì thầm to nhỏ.
Viên quan nội
thị tâu:
- Thần sẽ làm đúng như ý bệ hạ sai bảo.
Sáng hôm ấy, Mạc Đĩnh Chi dậy
sớm hơn thường lệ. Trời còn chưa sáng rõ, ông đã tập xong hai bài quyền. Ông
vươn người hít thở không khí trong lành của buổi sớm ban mai. Xong công việc
thường lệ, ông lững thững vào nhà.
Vừa bước lên bậc cửa, bỗng ông kêu lên kinh
ngạc:
- Ô kìa! tiền của ai đánh rơi mà nhiều thế kia? Ông nhặt lên đếm, vừa
tròn 10 quan.
Ông thầm nghĩ : “Quái ! Đêm qua không có ai lại chơi, sao có tiền
rơi? “.
Ông vội vã khăn áo chỉnh tề, vào yết kiến nhà vua:
- Tâu bệ hạ, thần
sáng nay có bắt được 10 quan tiền ở trước cửa nhà, hỏi khắp cả mà không ai nhận,
thần xin trao lại để bệ hạ trả lại kẻ mất của.
Vua Minh Tông mỉm cười gật đầu :
- Không ai nhận tiền ấy thì người cứ lấy mà dùng…
- Thưa bệ hạ, tiền này không
ít, người mất của chắc xót xa lắm, nên tìm người trả lại thì hơn.
- Nhà ngươi
yên tâm, cứ giữ lấy mà dùng. Tiền thưởng lòng chính trực, liêm khiết của nhà
ngươi đấy.
Mạc Đỉnh Chi bấy giờ mới vỡ lẽ ra là nhà vua đã thử lòng ông. Ông
chào tạ ơn trở về.
Thứ Gì Là Quý Nhất
Đời Xuân Thu, Từ Hãn làm quan nước Tống,
có người mang ngọc quý đến biếu, Từ Hãn không nhận.
Người biếu ngọc nài nỉ:
-
Ngọc này rất quý thưa ngài.
Từ Hãn hỏi:
- Ông có thứ gì là quý nhất?
- Tôi chỉ
có viên ngọc này là quý nhất, nên mới đem biếu ngài
- Tôi thì thấy lòng thanh
liêm ngay thẳng mới là quý. Nay nếu tôi nhận ngọc này, thì chẳng phải cả tôi với
ông đều mất đi cái quý giá nhất của mình hay sao?
Người biếu ngọc cúi đầu thưa:
- Chúng tôi là thường dân mà giữ ngọc báu thì e không tránh khỏi trộm cướp, mà
có khi còn bị hại đến thân. Từ Hãn bèn lưu người biếu ngọc ở lại.
Đoạn tìm thợ
đến dũa ngọc rồi đem bán lấy tiền trao cả cho người chủ ngọc mang về.
Tấm lòng
của Từ Hãn vừa liêm khiết vừa nhân hậu. Làm quan mà được như ông thì thiên hạ
được nhờ.
II – Nội Dung
1. “Liêm” là gì?
“Liêm” là đức tính trong sạch, không
ham của người khác, không tơ hào của công (từ điển Vdict.com)
Theo lời dạy của
Bác Hồ thì “liêm” nghĩa là trong sạch, không tham lam, không tham tiền tài,
không tham địa vị, không tham danh tiếng, không tham người khác tâng bốc mình…
Chỉ có một thứ tham là tham học, tham làm, tham tiến bộ.
“Liêm” phải đi đôi với
“kiệm” (đã học ở bài trước) vì có “kiệm” mới “liêm” được.
Những kẻ không biết
tiết kiệm, tiêu xài xa xỉ, sẽ dẫn đến tham lam, tham nhận hối lộ, tham được của
người khác biếu tặng.
Ta thường thấy chữ “liêm” trong “thanh liêm”, “liêm khiết”…
Ngoài ra, “liêm” còn thường đi với “sỉ”.
2. Vì sao phải giữ chữ “liêm”?
Tham
lam là một điều rất đáng xấu hổ. Dễ dẫn đưa con người đến tội lỗi.
Vì lòng tham
khiến con người ta ra mù quáng, dễ trở thành nô lệ cho tiền tài, danh vọng, địa
vị. Một khi lệ thuộc vào chúng, ta mất đi sự khôn ngoan sáng suốt để suy nghĩ
những điều hợp lẽ đạo.
Sách Huấn Ca có viết: “Đã ham tiền không sao công chính
được, chạy theo lợi lộc ắt sẽ lỗi lầm. Bạc tiền khiến cho bao người sa ngã, thế
nào cũng đưa họ đến hư vong. Nó là cái bẫy cho ai say mê nó, hết mọi kẻ ngu si
sẽ sa vào.” (Huấn ca 31, 5-7)
Thật vậy, người mà không “liêm” thì cái gì cũng lấy,
không “sỉ” thì việc gì cũng làm. Người mà đến thế là người bỏ đi, không khác gì
giống vật. “Liêm” và “sỉ” là tính rất hay của loài người (Khổng Tử) Nghĩ cho
kĩ, thì “sỉ” cần hơn “liêm”: người không “liêm” làm những việc bất nghĩa, căn
nguyên cũng ở vô “sỉ” mà ra.
Thầy Mạnh Tử nói: “Nhân bất khả vô sỉ” nghĩa là
“người thì không thể không biết xấu hổ”
Những hành động bất liêm đều phải dùng
pháp luật để trừng trị, dù đó là người nào, giữ cương vị gì, làm nghề gì. “Một
dân tộc biết cần, kiệm, biết liêm, là dân tộc giàu về vật chất, mạnh về tinh thần,
là một dân tộc văn minh tiến bộ”. Và như thầy Mạnh Tử đã nói “Ai cũng tham lợi,
thì nước sẽ nguy”
3. Giữ chữ “liêm” như thế nào?
Không tham những thứ không thuộc
về mình, không trộm cắp, không nhận hối lộ, nhặt được của rơi phải trả lại cho
người đã mất. Người “liêm khiết” không mong nhận của đút, cũng không xu nịnh,
chạy chọt, đút lót cho kẻ quyền thế để vụ lợi. Không sử dụng của công vào những
mục đích cá nhân. Người “liêm khiết” còn là người không thích xu nịnh, không
ham được người khác tâng bốc, biết tự hào một cách khiêm tốn đúng với giá trị của
mình.
4. Lời kết Linh mục Gaston Courtois đã giải thích về đức thanh liêm:
“Thanh liêm, một đức tính ít gặp, nhưng rất cao quý, vì nó là vàng ròng để rèn
đúc tâm hồn vị thủ lãnh chân chính” Tuy lời ngài nói lên nhằm cổ vũ trực tiếp
các thủ lãnh, nhưng suy rộng ra cũng có thể hiểu ngài nói về mỗi chúng ta, nếu
ta muốn trở thành một “người”, thì ta phải quyết tâm rèn luyện đức tính này vậy.
III – Liên Hệ Lời Chúa
“Tài sản quân bất chính sẽ như dòng suối cạn, sẽ như sấm
nổ giữa cơn mưa” (Hc 40,13) “Của phi nghĩa nào lợi ích chi, sống công chính mới
cứu ta khỏi chết”. (Khôn ngoan 10, 2)
IV – Luyện Tập
Đã có 0 lượt ý kiến nhận xét
Đăng nhận xét