I – Dẫn Nhập
Đeo Nhạc Cho Mèo
Ngày
xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, gia đình họ hàng nhà chuột rất uất ức khi suốt
ngày bị mèo rình bắt và ăn thịt. Thế là cuộc họp hội đồng chuột được diễn ra nhằm
đưa ra biện pháp chống lại loài mèo. Bàn đi tính lại không sao nghĩ được mẹo gì
hay.
Bấy giờ một con chuột nhắt lên tiếng:
- Sở dĩ chúng ta bị chết là vì chúng
ta không biết khi nào mèo đến. Phải đeo nhạc vào cổ mèo, cho phát lên thành tiếng.
Khi ấy, mỗi khi mèo tới gần chúng ta đều nghe rõ và chúng ta sẽ chuồn kịp thời.
Tất cả thống nhất ý kiến của chuột nhắt là sẽ đeo lục lạc vào cổ mèo. Ai cũng vỗ
tay tán thưởng ý kiến này của chuột nhắt. Nhưng đến khi giao nhiệm vụ cao cả là
đeo lục lạc vào cổ mèo thì không có con chuột nào dám đứng ra nhận nhiệm vụ cả
vì ai cũng sợ mèo.
Cuộc họp còn đang sôi nổi thì bất ngờ đâu đó vang lên hai tiếng
“meo meo”. Lập tức họ nhà chuột biến đâu mất hết và cuộc họp giải tán.
Con Lừa
Can Đảm
Có một người nông dân nọ có một con lừa già bị rơi xuống giếng. Người
nông dân đã quyết định nên nhanh chóng giúp nó kết thúc sự đau đớn. Anh gọi
thêm mấy người hàng xóm để cùng lấp đất chôn con lừa tội nghiệp.
Lúc đầu, con lừa
thêm phần kinh hoàng vì những gì người ta đang làm đối với nó. Nhưng khi từng tảng
đất được hất xuống giếng liên tiếp theo nhau ập trên vai nó, một ý nghĩ chợt
lóe lên: Cứ mỗi lần một tảng đất rơi đè lên vai, nó lại lắc mình cho đất rơi xuống
và ngoi lên trên.
Mặc cho sự đau đớn ê ẩm phải chịu sau mỗi tảng đất ập xuống,
mặc cho sự bi đát cùng cực của tình huống đang gánh chịu, con lừa tiếp tục chiến
đấu chống lại sự hoang mang, hoảng sợ.
Và không bao lâu sau, cuối cùng dù bị bầm
dập và kiệt sức, con lừa cũng lên khỏi miệng giếng và nhảy nhót vui mừng.
II – Nội Dung
1. “Dũng” là gì?
“Dũng”
là thói quen tập trung ý chí và vận dụng sức mạnh tinh thần vào một mục đích đã
định, quyết tâm vượt mọi trở ngại.
“Dũng” thường đi kèm với “Tự Chủ” và “Cương
Nghị”
a/ Tự Chủ:
Tự chủ là làm chủ lấy mình, khắc phục mọi âu lo, sợ hãi, mọi dục
vọng bất chính của mình.
Người tự chủ là người luôn tỉnh táo trước tình thế
nguy nan, không lộ vẻ lo sợ, buồn bã, cuống cuồng (Con lừa trong câu chuyện dẫn
nhập)
Người tự chủ luôn giữ được thăng bằng để suy nghĩ cẩn thận, trấn áp những
cảm xúc của mình như: giận dữ, sợ hãi, lo âu… nhờ đó luôn sáng suốt giải quyết
mọi tình huống bằng lý trí.
Người không biết tự chủ thì tâm trí mê muội, mặc
cho dục vọng, tính xấu triển nở, vì giận quá mất khôn, lo quá nên rối trí, mừng
quá sinh ảo tưởng…
Nhờ tự chủ, tinh thần càng được phấn khởi, ý chí càng đanh
thép vươn lên và vượt thắng mọi trở lực.
b/ Cương Nghị:
Là khi đã quyết định
thi hành một công việc nào, thì quyết tâm làm và nỗ lực làm tới cùng.
Người
cương nghị trước khi bắt tay vào việc, họ suy nghĩ đắn đo, cân nhắc lợi hại, rồi
sau đó tiến hành công việc cho đến khi hoàn tất chu đáo.
Người thiếu cương nghị
cũng suy nghĩ đắn đo, cân nhắc lợi hại nhưng lúc cần bắt tay vào việc thì phân
vân, vừa muốn vừa thôi.
Kết cục làm dang dở (họ nhà chuột trong câu chuyện dẫn
nhập)
2. Vì sao phải giữ chữ “Dũng”?
Sợ hãi là điều làm con người nhụt chí
không dám làm gì cả.
Sợ hãi có thể làm tê liệt cuộc sống, hành động, suy nghĩ của
con người.
Đặc biệt sự sợ hãi đến từ những lời hăm dọa của kẻ khác như hăm dọa
giết chết, hăm dọa bêu xấu, hăm dọa đánh bất ngờ… dẫn tới những hành động trái
lương tâm.
Trong cuộc sống, công việc, học tập không phải bao giờ cũng được
suôn sẻ thuận lợi. Thay vì ngồi than thân trách phận, ta cần phải học tập chữ
“Dũng”, can đảm đương đầu với khó khăn thử thách để vươn tới thành công (con lừa
trong câu chuyện dẫn nhập)
Chữ “Dũng” rất cần thiết để thi hành “Cần” “Kiệm”
“Liêm” “Chính”. Vì tự bản chất mỗi “con người” đều có 2 phần: phần “con” và phần
“người”.
Chữ “Dũng” giúp ta can đảm bỏ đi những cái thuộc về phần “con” để vươn
tới sự hoàn thiện phần “người” tức là đạt “trưởng thành nhân bản”.
3. Giữ chữ
“Dũng” như thế nào?
Dũng cảm không có nghĩa là dám quay tài liệu trong giờ kiểm
tra. Dũng cảm là khi bạn tự làm bài kiểm tra mà không cần tài liệu. Sống trung
thực với bản thân mình là bạn đang sống dũng cảm.
Dũng cảm không có nghĩa là
dám trốn học đi chơi mà không sợ bị phạt.
Nhưng dũng cảm là dám ngồi học một
mình khi tất cả những người khác đều đã đi chơi. Dũng cảm không phải là khi bạn
có những hoài bão to lớn nhưng dũng cảm là khi bạn nỗ lực hết mình vì hoài bão
đó.
Dám nghĩ dám làm, thế mới gọi là dũng cảm. Dũng cảm không phải là khi đèn đỏ
và xe cộ đông đúc, bạn vượt lên còn mọi người đứng lại. Dũng cảm là khi đèn đỏ
và đường vắng, mọi người vượt lên và bạn đứng lại chờ đèn xanh.
Dũng cảm không
phải là bạn dám chỉ trích khi người khác phạm lỗi. Nhưng dũng cảm là biết nhìn
nhận khuyết điểm khi mình có lỗi.
4. Lời kết
Napoleon nói: “Chiến thắng vĩ đại
nhất là chiến thắng bản thân”. Do đó, người dũng cảm nhất là người dám chiến thắng
bản thân mình, tức là người tự chủ và cương nghị.
III – Liên Hệ Lời Chúa
“Anh
em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn. Đúng hơn, anh em
hãy sợ Đấng có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong hoả ngục...” (Mattheu 10, 28)
“Thầy nói với anh em những điều ấy, để trong Thầy anh em được bình an. Trong thế
gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế
gian.” (Gioan 16, 33)
IV – Luyện Tập
Các phương thế siêu nhiên: cầu nguyện, hy
sinh, lãnh các bí tích.
Ngoài các phương thế nêu trên cần rèn luyện ý chí, luyện
tập sự trầm tĩnh và đọc sách nhất là các sách danh nhân và hạnh tích các thánh.
Phương pháp luyện tập sự trầm tĩnh: “Im lặng là vàng”. Lúc bị dao động, ta nên
dừng lại một thời gian tĩnh lặng đừng làm gì cả, đừng ra điệu bộ, giậm chân,
múa tay… Đừng giãi bày tâm sự, đừng quyết định chi cả. Đợi khi tâm não lấy lại
quân bình, ta mới quyết định.
Nên nhớ: “
Thời gian là thầy dạy khôn ngoan”
Trích dẫn từ:
http://giesulove.net/diendan/thao-luan-ve-phong-trao/338-giao-duc-nhan-ban.html
Chiến thắng vĩ đại nhất là chiến thắng bản thân
Trả lờiXóa